Ushuaia – Thành Phố Tận Cùng Thế Giới Ở Phía Nam

Đi đến tận cùng của bản đồ – và tìm thấy chính mình

Nếu trái đất là một cuốn tiểu thuyết thì Ushuaia hẳn là chương cuối cùng – lặng lẽ, lạnh giá, cô độc và tuyệt đẹp đến siêu thực. Tựa như một dấu chấm cảm cuối bản đồ, nơi đây là thành phố cực nam của thế giới có người sinh sống, nằm e ấp giữa dãy núi Martial sừng sững và làn nước băng giá của kênh đào Beagle, thuộc vùng Tierra del Fuego – “Vùng đất Lửa” của Argentina. Nhưng lửa ở đây không đến từ sức nóng, mà từ ngọn lửa của bản năng khám phá, từ trái tim những kẻ yêu phiêu lưu không ngừng khát khao chạm tới giới hạn xa nhất của hành tinh.

Ushuaia không phải là nơi dễ đến. Từ thủ đô Buenos Aires, bạn phải bay hơn 3.000 km, băng qua hoang mạc và núi non, vượt qua những dải đất không người, mới có thể đặt chân tới đây. Nhưng chính vì thế, mỗi bước chân đến Ushuaia lại mang theo cảm giác chinh phục – một chiến thắng thầm lặng và sâu sắc của người đi. Không phải ai cũng tới được tận cùng thế giới, nhưng một khi đã đến, họ mang về một phần của nó trong tim.

Vùng đất của những nghịch lý đẹp đến nghẹt thở

Thành phố nhỏ này gói gọn trong vẻ đẹp mâu thuẫn đến lạ kỳ. Những ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn, nhiều màu sắc như bước ra từ một thị trấn Bắc Âu, nằm yên bình dưới chân các ngọn núi phủ tuyết quanh năm. Trên bờ biển gió gào lộng, từng cơn sóng vỗ vào đá đen, xa xa là bóng những con chim cánh cụt lập lòe đi lại, và thấp thoáng những cột khói trắng của tàu du lịch viễn dương chuẩn bị xuất phát – không phải đi tới nơi nào khác, mà là đến Nam Cực.

Ở Ushuaia, bạn có thể đứng giữa khung cảnh thiên nhiên nguyên sơ đến khó tin: sáng đi trekking trong rừng ở Công viên Quốc gia Tierra del Fuego – nơi có loài hải cẩu lười biếng nằm phơi nắng và chim biển lao sát mặt hồ; chiều chèo kayak giữa kênh Beagle lạnh buốt, nhìn ngọn hải đăng Les Eclaireurs đơn độc đứng giữa sóng biển bạc đầu. Những người mê địa lý sẽ còn choáng ngợp hơn khi bước chân lên tuyến đường sắt “Treno del Fin del Mundo” – chuyến tàu di sản cuối cùng do tù nhân từng xây dựng, băng qua những thung lũng đầy rêu phong và huyền thoại.

Vào những ngày trời quang, bạn có thể lên Glacier Martial, một dòng sông băng gần trung tâm thành phố. Từ đỉnh núi, toàn bộ Ushuaia trải ra như một bức tranh xám bạc, lặng lẽ giữa những gam màu lạnh, khiến người ta vừa thấy nhỏ bé, vừa thấy mình đặc biệt – bởi không phải ai cũng từng được đứng ở đây.

Không chỉ là nơi dừng chân – mà là nơi bắt đầu

Ushuaia là điểm khởi hành phổ biến nhất cho những chuyến tàu thám hiểm Nam Cực. Nhưng với nhiều người, việc đến được đây đã đủ là một lần vượt qua giới hạn. Thành phố không sôi động kiểu du lịch đại trà, không có trung tâm thương mại hoành tráng hay tiệc tùng thâu đêm. Nó lặng lẽ, thâm trầm, mang vẻ đẹp của những điều cũ kỹ còn sót lại giữa thế giới hiện đại: một viện bảo tàng được cải tạo từ nhà tù cũ; những quán cà phê trầm mặc treo đầy ảnh đen trắng về các chuyến thám hiểm thuở xưa; một cửa hàng nhỏ bán các tấm bản đồ cổ – nơi bạn có thể mua về một tấm bản đồ thế giới với dòng chữ “Bạn đang ở đây – nơi tận cùng phía nam”.

Ở Ushuaia, bạn cảm thấy thời gian chậm lại. Không phải vì không có gì để làm, mà vì chính thiên nhiên đã buộc con người phải chậm. Mỗi làn gió mang vị mặn của băng tan, mỗi buổi chiều kéo dài hun hút trong ánh sáng cực nam mờ ảo khiến bạn ngồi thật lâu, chỉ để nhìn mặt biển đổi màu theo ánh hoàng hôn.

Dành cho những kẻ khát khao – chứ không phải để “check-in”

Ushuaia không dành cho số đông. Những ai đến đây đều có một lý do nào đó rất riêng: người muốn bước tới giới hạn bản thân, người mê địa lý, người tìm kiếm sự biệt lập, hay chỉ đơn giản là muốn được nói rằng mình đã từng ở “Fin del Mundo” – nơi tận cùng thế giới. Nhưng dù với lý do nào, họ đều rời đi với cùng một cảm giác: được chạm vào sự rộng lớn, yên tĩnh và bí ẩn của hành tinh này theo cách rất cá nhân, rất riêng tư.

Đó không phải là sự choáng ngợp kiểu Paris hay Tokyo, mà là sự lặng người – giống như khi bạn bước chân vào một nhà thờ cổ và nghe tiếng chuông ngân lên giữa lòng gió lạnh.

Ushuaia – nơi kết thúc bản đồ, bắt đầu một hành trình

Khi trở về từ Ushuaia, nhiều du khách không nhớ chính xác mình đã ăn gì, mua gì, hay đi bao nhiêu cây số. Nhưng họ nhớ rõ cảm giác đứng ở nơi tưởng như chẳng ai còn sống được, thế mà lại có một thành phố nhỏ, có người cười, có trẻ con chơi bóng, có khói bếp tỏa ra từ những quán nhỏ nép mình bên sườn núi lạnh.

Bài viết liên quan