Tôi đã từng đi nhiều nơi, ngồi ở nhiều quán cà phê – từ những rooftop giữa lòng Sài Gòn đến những quán nhỏ nép mình trong phố cổ Hà Nội. Nhưng có một nơi, một ly cà phê, và một buổi sáng trong veo giữa núi rừng Tây Bắc… đã để lại cho tôi một trải nghiệm không thể nào quên.
Hành trình không nằm trong kế hoạch
Chuyến đi Mộc Châu lần ấy hoàn toàn ngẫu hứng. Tôi không đặt tour, cũng chẳng có lịch trình cụ thể nào ngoài việc muốn “biến mất” khỏi thành phố vài ngày. Bản thân tôi chỉ đơn giản là thấy mệt. Mệt vì công việc, vì deadline, vì phố xá đông đúc, vì cả những mối quan hệ xã giao khiến tôi thấy cạn năng lượng.
Một người bạn gửi cho tôi vài tấm hình chụp tại một quán cà phê nhỏ – The November – với caption: “Ở đây yên lặng đến mức nghe rõ tiếng mình thở”. Thế là tôi đặt xe khách đi Mộc Châu ngay trong đêm, mang theo chiếc ba lô nhỏ và một tâm hồn đang rối như tơ vò.
Buổi sáng giữa mây mù và cà phê trứng nóng hổi
Tôi đến quán vào sáng sớm, khi cả thị trấn còn đang ngái ngủ. Không biển hiệu cầu kỳ, không tiếng nhạc xập xình – The November hiện ra như một căn nhà gỗ nhỏ nằm lặng lẽ giữa rừng thông. Bước qua cánh cửa gỗ, tôi lập tức bị choáng ngợp bởi hương cà phê nồng ấm và không khí trong lành lạnh se sắt của cao nguyên.
Tôi chọn ngồi ở chiếc bàn ngoài ban công, nơi có thể nhìn thấy cả thung lũng phía xa. Gọi một ly cà phê trứng, tôi tựa người vào ghế và ngồi im, để gió lùa qua tóc và mọi ưu phiền theo hơi thở mà tan biến.
Mọi thứ đều diễn ra chậm rãi: ly cà phê được pha bằng tay, phục vụ bởi chính cô chủ quán, người rót cà phê xong còn nở nụ cười hiền và dặn: “Nhấp chậm thôi, cà phê ở đây không vội được đâu.”
Một nơi dành cho những ai cần “sống chậm”
Thung lũng lúc ấy vẫn còn ngủ vùi trong sương mù. Những mái nhà nhỏ bé ẩn hiện trong làn sương mỏng, những dãy chè uốn lượn xanh thẫm trải dài theo triền núi. Không tiếng còi xe, không tiếng điện thoại, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng lửa tí tách từ bếp quán đang đun nước.
Cà phê ở đây không phải là thứ ngon nhất tôi từng uống, nhưng lại là ly cà phê khiến tôi nhớ nhất. Có lẽ không phải vì vị, mà vì khung cảnh, vì cảm xúc, và vì tôi đã thật sự có thời gian lắng nghe chính mình.
Tôi ngồi đó gần hai tiếng đồng hồ – không mạng, không màn hình. Chỉ có sổ tay, bút viết và một ly cà phê dần nguội. Và tôi đã viết. Không phải viết content, không viết báo cáo, mà là viết những dòng cảm xúc thật nhất – điều tôi đã quên mất từ lâu.
Những con người không vội vã
Cô chủ quán – một người từng làm văn phòng ở Hà Nội – kể với tôi rằng chị đã bỏ hết để lên núi mở quán, không vì tiền, mà vì muốn được sống “đúng tốc độ của mình”. Chị nói khách đến đây đa phần là dân thành phố, người trẻ có, người già có, nhưng điểm chung là… ai cũng đang cần một nơi để “thở”.
Tôi thấy mình trong câu chuyện đó. Và tôi tin, rất nhiều người cũng sẽ như tôi – đi tìm một quán cà phê, nhưng thực chất là đi tìm sự bình yên đã lâu mình đánh mất.
Tôi đã không muốn rời đi
Chuyến đi ấy kéo dài ba ngày. Nhưng khoảnh khắc ngồi ở The November, giữa núi rừng Mộc Châu, thì vẫn còn mãi trong tôi đến tận bây giờ. Mỗi khi áp lực công việc lại trào lên, tôi nhắm mắt và nhớ về buổi sáng yên ả ấy – ly cà phê nóng hổi, gió lạnh luồn qua áo, và cả một bầu trời mây trắng lững thững trôi trước mặt.
Hãy thử lên rừng, ra biển, chọn một quán cà phê thật xa, ngồi thật lâu và không làm gì cả. Biết đâu, bạn sẽ tìm lại chính mình – như tôi đã từng.
Nguồn: Tổng hợp.